Swift

Gõ vào ô màu xanh dương để tìm kiếm

CHẲNG AI CÓ THỂ PHÁN XÉT CUỘC ĐỜI TA


Tôi có một cô bạn cấp 2, hồi đấy cổ hư dữ lắm. Đến giờ tôi chẳng nhớ cổ bằng tuổi tôi hay hơn tôi 1 hay 2 tuổi gì đấy cũng chẳng rõ. Năm lớp 7 lớp 8 thì cổ nghỉ học, vì một số lí do nên cổ không tiếp tục theo học văn hoá. Sau đấy cổ vào Sài Gòn lập nghiệp, cũng không rõ là làm cái gì nhưng tôi biết cổ đang cố gắng cho cuộc đời của mình sau này.

Tôi vẫn nhớ rất rõ những lời gièm pha và chỉ trích, châm biếm của đám bạn lớp tôi về cổ. Tôi không bàn tàn bất cứ điều gì về cô ấy, bởi hồi đấy tôi đã suy nghĩ được, cuộc sống của mỗi người là cả một chuỗi câu chuyện đáng buồn, mỗi nhà mỗi hoa, mỗi người mỗi cảnh. Lúc đấy, tôi chỉ thấy thương cho cô ấy, một người con gái, tự thân tự mình vào Nam lập nghiệp, rồi không tương lai sẽ thế nào, cuộc sống sắp tới của cổ sẽ chông gai ra sao?




Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng dần dần quên hẳn về người bạn này, đôi khi vẫn chợt nhớ lại nhưng cũng chẳng mấy bận tâm. Sau bao năm bôn ba cuộc đời ở chốn Sài Gòn tấp nập, cô ấy cũng đã tìm được cho mình một bến đỗ giữa đời này.

Hồi đấy, có một lần cổ tâm sự với tôi về một số điều trong lòng. Suốt đêm đó tôi đã ngồi cùng cô ấy để an ủi, cô ấy khóc rất nhiều, khóc vì áp lực, khóc vì mệt mỏi, khóc vì gia đình cô ấy. Mãi đến đêm hôm ấy, tôi mới biết cô ấy sống với bố của mình, bố và mẹ cô ấy cả hai người họ đã ly hôn rất lâu từ trước. Cô ấy có một gia đình không mấy hạnh phúc, có lẽ cô ấy đã lớn lên trong những sự thiếu thốn tình cảm của cái gọi là “gia đình”. Trên đời này, đáng thương nhất là những người có bố, có mẹ nhưng lại không được trọn vẹn tình thương yêu...





Ai mà chẳng có tâm sự, nhưng để trải lòng nó với ai đó, thì thật khó phải không?

Đầu năm nay, cô ấy đã kết hôn với người đàn ông của đời mình. Cô ấy hạnh phúc và chồng cô ấy cũng thế. Tôi thấy cả hai đều đăng tải những hình ảnh, trạng thái của mình lên Facebook như để mọi người biết rằng cô ấy và chồng của cô ấy đang rất hạnh phúc. Những gì cô ấy nhận được bây giờ là những thành quả xứng đáng cho các quá trình phấn đấu và cố gắng của mà người bạn của tôi đã chịu biết bao tổn thương từ quá khứ.


Cô ấy đã thành công, về sự nghiệp thì có thể chưa, nhưng về hạnh phúc và mái ấm nhỏ. Cổ đã hơn hẳn bao nhiêu người của đời này, như tôi chẳng hạn và lũ bạn "dèm pha năm xưa" của tôi nữa. Mặc dù cổ kết hôn hơi sớm so với suy nghĩ về chuyện hôn nhân như chúng tôi, nhưng không sao tôi không nghĩ đó là vấn đề. Miễn cô ấy cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy thoải mái, đêm về được trải lòng mình với chồng mình, kể nhau nghe những buồn vui trong ngày. Cô ấy xứng đáng nhận được những điều đấy sau tất cả!


Nhiều khi tôi nghĩ, hồi đấy chúng nó bàn tàn, nói xấu cô ấy rất nhiều. Đến giờ vẫn còn mỗi khi nhắc đến cô ấy là lũ bạn của tôi có vẻ không hài lòng cho lắm. Nhưng cô ấy vẫn là cô ấy, vẫn vượt qua được khó khăn năm đó và giờ người bạn năm xưa đó đang rất hạnh phúc. Mặc kệ người đời gièm pha, bàn tàn vào ra, hạnh phúc đời người, cổ cũng đã thắng !


Rồi cũng đến một ngày, cô ấy mang thay đứa con đầu lòng, cổ và chồng cổ đều bận bịu lo cho cuộc sống của vợ chồng cô ấy và con cái sau này. Cách đây mấy tháng, cổ đã hạ sinh đứa bé gái đầu lòng của mình. Thật hạnh phúc đúng không? Với tôi, sau bao năm bôn ba xứ người, chung quy lại vẫn chỉ muốn tìm được một người thê tử để kề vai sát cánh đi qua những tháng năm sóng bể mà thôi!


Trong mỗi đời người, ai cũng có những bước rẽ cuộc đời. Có thể sai, có thể đúng, nhưng tất cả chúng ta đều chung ước muốn và hi vọng. Đó là một bến đỗ, một nơi luôn hạnh phúc, để chờ ta ở phía trước.



Chẳng ai có quyền phán xét ai vì chẳng có ai là hoàn cả. Ai cũng có những giai đoạn như thế, vì đó là tuổi trẻ, quãng thanh xuân khờ dại, ngây ngô. Nhưng nhờ nó, chúng ta trưởng thành hơn.


- Thanh Tiến -

Bài viết khác

0 nhận xét

Flickr Images