Swift

Gõ vào ô màu xanh dương để tìm kiếm

LÀ SỐNG HAY CHỈ ĐANG TỒN TẠI?


"Nhìn xa cuộc đời là hài kịch, nhìn gần cuộc đời là bi kịch !"




Có bao giờ bạn tự hỏi : “Mình đang sống hay chỉ đang tồn tại?” - Với tôi, câu hỏi đó đã từ lâu khiến tôi nhận ra được, rằng tôi chỉ đang cố gắng để tồn tại !


"Một ngày trôi qua thật vô vị nếu như chiều tối nhìn lại bạn chẳng làm được gì cả!" - Henry Perryve


Cuộc đời tôi lớn lên không mấy hạnh phúc, kể cả đến hiện tại cũng vậy, tôi cũng đã từng có tuổi thơ của mình như những đứa trẻ đồng lứa, nhưng đôi khi cuộc sống không công bằng với tất cả mọi người. Cuộc sống thường ngày đều khiến tôi mệt mỏi, tôi cảm thấy như cả cuộc đời này cứ đè nặng lên vai mình. Tất cả mọi thứ...đều khiến tôi cảm thấy chùn bước và đuối sức. Tôi nghĩ tuổi trẻ chúng ta ai cũng vậy, cũng mệt mỏi và lo toan nhiều thứ hơn sau khi đã trưởng thành. Có ai sống mà không phiền sầu, lo toan cuộc sống và bon chen với đời đâu đúng không! Vậy đấy, tất cả chúng ta chẳng phải đang sống một cuộc sống đúng nghĩa của nó.


Tôi luôn ước rằng mình có thể quay về lại được tuổi thơ, cho tôi một lần nữa được làm trẻ con. Bởi chỉ có khi đấy, tôi mới đang sống một cuộc sống đúng nghĩa của nó, được sống một cuộc đời hạnh phúc. Hồi bé, chúng ta buồn thì khóc, vui thì cười, nhưng giờ lớn lên buồn hay vui, giận hay thích thì cũng chỉ đều im lặng. Chúng ta không rõ ràng trong việc bày tỏ cảm xúc qua lời nói, chúng ta “giả tạo” hơn trong câu văn, chú ý hơn đến từng chi tiết cử chỉ của mình. Tóm lại, chúng ta không tiện để lộ những biểu cảm cảm xúc của bản thân với người khác. Tôi cũng vậy, với tôi có lẽ như thế sẽ khiến bản thân mình kiên cường hơn và tránh khỏi những vật “sắc nhọn” khiến tôi cảm thấy tổn thương.



Chúng ta càng lớn càng cô đơn, để đổi lấy sự “trưởng thành”, chúng ta buộc phải đánh mất một vài mối quan hệ, thậm chí là một số người bạn. Chẳng do ai cả, chẳng phải khách quan hay chủ quan, chỉ là do chúng ta tự “phản ứng” trước những việc thường ngày của cuộc sống này thôi. Chúng ta càng trưởng thành, chúng ta càng trầm tính dần, ít giao tiếp với bên ngoài, không thích những nơi đông người hay ồn ào, đúng hơn là chúng ta thích tĩnh lặng và vắng nhạt, chúng ta hạn chế chia sẻ những câu chuyện tâm sự của bản thân với người khác, chúng ta giấu kính những thứ đè nặng lên vai mình trong người. Có lẽ lớn lên rồi, tất cả chúng ta đều có chung điểm chung duy nhất là “sợ bị tổn thương”

Tôi hỏi những đứa trẻ hàng xóm của mình, rằng chúng có cảm thấy vui vẻ với cuộc sống này không. Chúng cười rất vui vẻ vì có được bố mẹ yêu thương, có bạn bè bên cạnh, có những món đồ chơi đẹp đẽ, hiện đại. Nhưng khi tôi hỏi những đứa trẻ lớn hơn, chúng bảo rằng chúng cảm thấy mệt mỏi, mệt vì tương lai, mệt vì cái mà bố mẹ chúng bảo phải học hành để sau này “chức to quyền lớn”.

Tôi có một người bạn, cô ấy rất thích vẽ và vẽ rất đẹp nhưng gia đình cô ấy không muốn cô ấy theo ngành vẽ vời, gia đình cô ấy bảo nghề đấy “cạp đất mà ăn”. Những năm tháng học cùng với cô ấy, chỉ khi trên lớp cô ấy mới cảm thấy hạnh phúc vì khi về nhà cô ấy sẽ áp lực hơn. Đó là những năm tháng cô ấy “khốn khổ” của cổ. Nhưng không vì thế cổ từ bỏ “cuộc sống đúng nghĩa” của mình. Cổ vẫn tiếp tục theo đuổi đam mê, vẫn vẽ vời thường ngày, và tận sau này gia đình cô ấy mới dần chấp nhận và hiểu được nỗi lòng mà cô ấy đang mong muốn.

Nhiều khi tôi thấy mình đang sống. Đó là khi tôi mua cho nội cốc cà phê nội thích nhất, mua vài ba tờ vé số ủng hộ cho những đứa trẻ mời gọi, cho đi những tờ tiền để chia sẻ và giúp đỡ những người ăn xin, trẻ em cơ nhở. Tôi sống là khi nhìn thấy được những nụ cười của những em nhỏ mắc bệnh hiểm nghèo trong bệnh viện khi được tôi quyên góp từ thiện. Là khi tôi đi chùa cầu nguyện sức khỏe cho những người thân và gia đình, bạn bè, thầy cô, và cả những người dân đen khốn khổ của đất nước mình, kể cả trên toàn thế giới…

Nhiều khi tôi thấy mình đang tồn tại. Đó là khi tôi mất phương hướng giữa cuộc đời. Đôi lần chạy xe, tự hỏi mình đang đi về đâu, tại sao mình lại phải đi con đường này. Tôi thắc mắc tự hỏi không biết 10 năm, 20 năm nữa mình sẽ ra sao, rồi tương lai công việc ra sao...Tôi đã chết hay đang sống vật vờ như một con thiêu thân?
Bản thân con người, không ai hạnh phúc hết cả, bởi cốt lõi là cuộc sống này quá rộng lớn, và chúng ta chỉ là một vật nhỏ bé giữa cuộc đời. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều tự hỏi hôm nay mình có vui vẻ không, có hạnh phúc không. Bởi khi ta tự nhắc mình như vậy, chúng ta mới sống có nghĩa hơn. Vì sống là làm những điều có nghĩa, sống biết yêu thương, giúp đỡ khi có thể và đặc biệt là sống với những người ta yêu thương!


Bởi một người từng nói : "Dù chúng ta có giàu có, danh tiếng đến đâu nhưng rồi ai cũng sẽ bình đẳng trước cái chết"

-Thanh Tiến-


Bài viết khác

0 nhận xét

Flickr Images